Wednesday, March 26, 2008

Entry cho người mang tên "Chồng iu"




Mình “nhận” nhau từ khi nào nhỉ? Em vẫn nhớ đó là hôm mà cả lớp mình đi viếng nghĩa trang thành phố. Từ đó 2 tiếng “chồng – em” đã trở nên thân thuộc tới mức mà bây giờ khó có thể thay đổi cách xưng hô được nữa.

Và mình đã có những chuyện cười ra nước mắt, có những buổi tung tăng, có những chia sẻ nhẹ nhàng, có “cơm tấm 1 hộp 2 đứa và những câu chuyện cũng chỉ 2 đứa mình”,…

Chỉ có chồng mới “trị” nổi em (theo H, T, P), chỉ có chồng mới “dám wanh, giận và xử” em, chính chồng là người làm cho em có thể ăn “bất kì món gì ngoài đường”, chơi với chồng em mới có khái niệm cho câu “không phải cứ muốn là được” từ bạn bè…

Chỉ có em mới “dám cãi, wanh, giận” chồng. Chỉ có em mới “dám” để cho chồng đi bộ 1 đoạn dài dưới trời nắng chang chang với cái tay ôi chu choa là đau như thế. Chỉ có em mới “quăng” cho chồng “cục lơ” khi em thấy cái mặt rất chi là “đáng ghét” của chồng.

Chồng em có nhiều “tình iu” khi mà có vợ iu, người iu, người tình trong mộng,…(ko thể nào biết hết). E cũng “ngoan”, “cam chịu”chia sẻ với tất cả mọi người (tất nhiên không chỉ con gái, nhỉ)

Chồng em luôn sống tích cực, ở chồng người ta luôn thấy sự tự tin, hồn nhiên, sống và làm việc hết mình, nói chuyện với chồng dường như người ta không thấy áp lực, thấy cuộc sống sao mà iu thế.

Chồng em là người đủ gần gũi để khiến cho người khác thấy ấm áp, đủ dịu dàng để làm trái tim ai đó xao xuyến, đủ cương quyết để làm có thể làm “sếp” với những quyết định quan trọng, đủ thông minh và nghị lực để 1 tay “dựng nên cơ đồ” ….và em đang nghĩ tới ngày mà có kẻ nào may mắn thế!

Dù ai có nói thế nào đi nữa thì em vẫn thấy tình bạn thật tuyệt với chồng nhỉ.

...ơi!!!!

No comments:

Post a Comment