Monday, March 24, 2008




hình này là 1 món ăn, hì

Cô - không phải là mẹ, mà như mẹ.

Cô – là những bữa cơm ngon nhất, là bữa ăn xế khi cái bụng đói meo, là ly sữa lúc nửa đêm khi tôi ôm chặt cái máy vi tính trong phòng.

Cô – là lời nhắc nhở khi tôi đi ngủ quá khuya, là lời “gào thét” và vào dựng cái lưng tôi dậy đi tập thể dục và đi học buổi sáng.

Cô – là lời mắng dịu dàng khi tôi để bạn bè chờ quá lâu, là chờ tôi về ăn cơm cùng trong khi tôi lang thang ăn hàng cùng bạn bè ngoài đường, khi tôi ham chơi về trễ, là những tin nhắn kể chuyện không đầu không cuối khi tôi không ở nhà, là làm tôi hư thêm trong chuyện ăn uống (càng ngày càng kén ăn hơn í mừh), là tô cháo và viên thuốc khi tôi lăn quay ra ốm

Cô – là dạy tôi cách đối nhân xử thế, dạy tôi từ những phím đàn đầu tiên (tất nhiên cái trình của tôi cũng lẹt đẹt ở mức trên sơ cấp), cô như cái máy vi tính để tôi có thể trút hết những hỉ, nộ, ái, ố thường ngày, cô thức đến khuya chỉ để chờ chương trình dạy bó hoa cưới và mục đích chính là “khi nào Thư cưới ta sẽ làm 1 bó thật đẹp” (thế nên cố gắng cưới vậy – để khỏi phụ lòng đại gia đình, hè hè).

Cuối tuần là lúc mà tôi nhớ cô nhất bởi lúc này ko có ai nấu ăn, ko có ai để 8, ko có ai “van xin” tôi đừng làm (bởi đụng đâu có chuyện ở đó), ko có người thông tin tình hình trong nước, quốc tế và tất nhiên là cả chuyện ngoài chợ.

Nhiều người chỉ cần có ba hoặc mẹ, riêng tôi, tôi cần cả cô nữa...

3 comments:

  1. hum wa nhà ma m ko có nhà, cô mang cho t hũ sữa chua ngon chà bá lửa, cô m dễ thuox gấp nghìn lần m,m có htap 100 năm nữa cug chả dc nhu vay dau, sếp hum bữa hỏi thăm m đó

    ReplyDelete
  2. seo mừ t cmt nó hổng hiện zị ta?

    ReplyDelete
  3. CÔ C thiệt dễ thương, nghe thôi đã muốn ham. Ừ, ráng cưới đi cho... hạnh phúc "ké" với, hehe :D

    ReplyDelete