Sunday, January 6, 2008




càphê sữa, nhạc hòa tấu, máy vi tính là 3 cái món mà ta mê nhất trong kì ôn thi này. ngồi lẩm nhẩm nghĩ về cái vị càphê thơm nức tự nhiên hỏi không biết ai mà đã phát hiện ra càphê để rùi để thương để nhớ cho nhìu người đến thế.

chưa rành về càphê, nhưng thik và ghiền cái màu đen tuyền óng ả cùng cái màu nâu nâu của càphê sữa nữa. cũng ghiền nhưng chưa tới mức ngày nào cũng phải 1 li, nhưng thik uống.

khi ở dưới VT, chỉ uống càphê ở một số quán nhất định chứ ko bạ quán nào cũng uống,. mỗi quán có 1 cách pha càphê riêng đặc trưng riêng. hồi trước trên báo chả có 1 loạt bài về càphê giả (bột băp + đậu nành rang cháy được tẩm hương liệu hóa chất) uống mà sợ. mà nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng ông cậu sống ở thủ phủ càphê nói caphê từ khi trồng cho tới khi thu hoạch tách vỏ qua công đoạn chế biến giá ít nhất cũng phải 30.000 đ/kg. rồi pải trải wa nhiều công đoạn như rang, say, sấy, tẩm thêm các loại bơ ngon nữa giá ít nhất cũng phải lên 60 -70.000 đ/kg.

vậy mà mấy quán càphê ở ta (đố ai biết có bao nhiu quán càphê ở Tp.HCM này hay nhỏ hơn là có bao nhiêu wan càphê ở VT) lại cứ nhiệt tình ủng hộ càphê giá rẻ 25 - 30000 đ/kg. hồi trước đọc ở đâu chả nhớ nữa, chỉ nhớ rằng có 1 bài nói về thứ hương thơm ở trong li càphê của ta có bao nhiêu phần hóa chất? hương liệu bây giờ đâu có thiếu gì, thích bao nhiêu có bấy nhiêu...có mà đầy nhóc chỉ khổ nỗi toàn dân mình giết dân mình, thịt heo thì có tăng trọng, rau thì hàm lượng thuốc trừ sâu quá cao, bác sĩ nhi cho bệnh nhi uống thuốc giả,... thì hỏi sao mà không có càphê giả cơ chứ.

thi thoảng vẫn ra đầu cổng trường 1 li càphê sữa giá chỉ có 4000 đồng, thik cái không khí càphê vỉa hè bụi bặm 1 chút chứ vẫn luôn xác định rằng lấy đâu ra càphê chính gốc mà chỉ có 4000 đ. có khi giả dối để phát biểu rằng càphê ở đó ngon, chẳng wa là lừa cái cảm giác của chính mình, càphê lạt nhách, không hương không vị, không hề thấy cái vị đắng đắng, đưa lên sát mũi ngửi mà chả thấy cái vị thơm lừng nhưng ko uống ở đó thì uống ở đâu? uống càphê j mà như uống nước lọc, uống cả li xong vẫn chẳng thấy đọng lại nơi cổ họng cái quái ji? vậy mà vẫn phải uống, đó có khi lại là một cái khổ nhưng khổ mà để được 8 cho thỏa cái miệng và thỏa cơn khát thì cũng thật là xứng đáng. (có ai uống càphê giải khát không nhỉ).

giờ thì lại hì hụi nấu nước sôi để hì hục tự pha cho mình li càphê sữa. 2in1. không pải càphê 2in1 mà là 2 gói vào 1 li mà nhấm nháp. mê nhất vẫn là càphê moment và chàng G7 của Trung Nguyên. độ đậm đặc cao và quan trọng là ít sữa, cái thú chính mình phục vụ mình.

bữa trước đi lễ hội càphê, mất nửa buổi sáng với cái nắng chói chang, chả được thưởng thức giọt càphê nào, bù lại biết thêm về càphê và người trồng càphê nhưng vẫn chưa thỏa mãn cái trí tò mò. năm nay người trồng càphê trúng mùa được giá, cũng mừng cho người trồng cà. nhà ku bạn cùng lớp, mới tậu được con Toyota cũng nhờ trúng vụ này, nhờ cà mà mai mốt e có lên nhà bạn chơi thì cũng dc đủng đỉnh mà ngồi xe đi chơi chứ.

nhớ quán càphê Đức, quán càphê của một ông già lạc vợ lạc con. vợ cùng 2 người con của ông đã mất tích trong cái năm 75 ấy. bà rất thik uống càphê, 2 ông bà đến với nhau cũng vì tình yêu đối với càphê. bà - cô bán hàng xinh xắn còn ông là khách. ông mê càphê và cũng mê luôn cô bán hàng. họ nên vợ nên chồng. nhưng năm 75 loạn lạc, ông đã không thể tìm thấy vợ con mình, ông về quê vợ - VT để mở quán càphê và chờ đợi - biết đâu ngày nào đấy vợ con ông sẽ trở về.quán càphê của ông chỉ mở nhạc Trịnh và nhạc không lời. cách bài trí và cách phục vụ càphê của ông lúc nào cũng mang màu sắc triết lí cuộc sống. chả đâu có quán càphê như thế, nên khi quán càphê này mất đi, bao kẻ đi xa trở về đều thổn thức. thương cho ông già 30 năm chờ đợi cùng với vị càphê lúc nào cũng như xoáy vào lòng người ta một nỗi buồn khắc khoải đợi chờ.

trên thế giới này, hàng triệu kẻ mong muốn mỗi ngày được thưởng thức càphê đúng nghĩa - ta - kẻ uống càphê nghiệp dư đang "tầm sư học đạo" cũng ước gì ngày càng có nhiều vị càphê lạ, chất lượng ngày càng cao để cho thỏa cái thú của bản thân mình.

No comments:

Post a Comment