Monday, October 29, 2007

Entry for October 30, 2007

ĐÂU CỨ PHẢI LÀ ANH EM RUỘT?

Anh hơn em tới 14 tuổi. anh em mình không cùng cha cùng mẹ sinh ra - là con chú con bác, nhưng cả 2 anh em mình cùng chắc 1 điều rằng: mình còn tình cảm thân thiết hơn anh em ruột nhiều. chẳng cái j có thể đo được tình cảm của anh em mình và cũng chẳng bao h có thể viết hết ra được nhưng hôm nay em viết mấy dòng viết để ghi lại thêm 1 dấu ấn đặc biệt của ngày hôm wa.

đối với em anh ko chỉ là 1 người anh trai mà còn giống như một người cha để em nép vào mỗi khi có chuyện buồn, một người bạn thân thiết để em có thể chia sẻ mọi chuỵên,... anh luôn lắng nghe và có lẽ cũng là người hiểu em nhất, có những điều anh em mình không bao h hỏi nhau vậy mà suy nghĩ và cách làm thì vẫn đúng y như nhau. để rùi bác thường nói rằng:"sao anh em bay giống nhau đến thế"?

nếu ko nói ra thì ko ai biết anh em mình ko phải là anh em ruột. đi đâu anh cũng mang em theo và giới thiệu em gái với mọi người. em tự hào, rất tự hào về anh để rùi mỗi khi nói về anh với bạn bè là tụi nó lại ganh tị và xúm xít hỏi anh có ngiu chưa? cũng may là anh có chị rùi chứ ko thì e lại khổ với lũ bạn. ấy vậy mà anh nhớ ko khi hồi em học năm nhất anh đưa em đi học, gặp nhỏ bạn em, biết là anh có gia đình rùi, vậy mà ngày nào nhỏ cũng xoắn xuýt hỏi em về anh và thậm chí là lại còn xuống nhà để nghía anh 1 chút cho đỡ ghiền.

ngày xưa, khi anh cưới chị dâu, em ghét và giận chị dâu trong 1 thời gian dài vì chị cướp mất anh của em làm cho e ko còn được nhõng nhẽo anh như ngày xưa nữa, cũng thật may, chị dâu là người tốt, bây h em cũng iu wý chị dâu như chị gái ruột của mình vậy.

anh bao dung và cao thượng. từ trước tới h em sai rất nhiều nhưng lúc nào anh cũng nhẹ nhàng đỡ em dậy và từng bước một dắt em đi. anh chiều em một cách bền bỉ mà chính em nhiều lúc cũng tự hỏi mìh rằng sao anh lại có thể thương và chiều em đến thế? vậy thì thử hỏi rằng làm sao mà em ko iu wý anh được chứ ?

anh dám đưa em vào khi gia đình gặp chuyện khủng hoảng về kinh tế. một mình anh đi làm nuôi 6 người mà em ko hề hay biết, vẫn cứ hồn nhiên xài sang và đi chơi khắp nơi.

anh tiết kiệm để mua cho em nhiều đồ đẹp mà em thík khi tủ đồ của em chật ních và có những thứ em chỉ mặc 1 lần.

anh chịu lạnh và vất vả khi tuần nào cũng chở em đi đi, về về VT-BR. em thích nhất là những lúc cuối tuần anh em mình đi về VT rất khuya và trở lại BR vào đầu tuần từ rất sớm, trời lạnh, em thường xuyên wên áo khoác, lúc ấy anh lại nhường em và em lại ôm anh ngủ 1 giấc ngon lành cho tới khi về tới nhà bên BR. lúc ấy anh lại chạy mấy chục cây số nữa để đi dạy còn em lại trùm mền ngủ khì tiếp.

người khuyên em đi học báo chí và làm hồ sơ cho em hông ai khác chính là anh. mình anh chống chọi với cả nhà để em học báo chí, lúc làm hồ sơ e mới chỉ thích sơ sơ chứ ko có ý định gắn bó, anh nói với mọi người là phập phồng lo cho em, chỉ sợ e ko thích và khi thấy e thực sự iu wý nghề báo anh mới thở phào nhẹ nhõm.

là khi em bắt đầu đi học trên thành phố, anh xin nghỉ dạy, suốt chặng đường anh dặn dò đủ thứ, còn em thì ngồỉ mơ tới cái cảnh được đi học, nhưng đến nơi làm hồ sơ, trường em lúc đó sau cơn mưa lại ko được quét dọn mọi thứ đều nhếch nhác trông thật kinh khủng và nhớ tới cái cảnh phải xa mọi người, một thân 1 mình em ,e khóc đòi về, ko học nữa. lúc ấy anh lại dỗ dành dắt em đi mua đồ và khi mọi thứ thật ổn định anh mới ra xe để về. công nhận anh thật là kiên nhẫn, nếu là em mà có đứa em như vậy chắc e bụp cho 1 cái

những cái nhỏ nhặt nhất như cuốn tập, cây viết hay chai dầu anh cũng lo cho em đầy đủ bởi anh bíêt em lúc nào cũng wên wên, nhớ nhớ, lúc nào anh cũng luôn miệng hỏi em có thiếu cái j ko? hàng ngày anh gọi điện lên hỏi em ăn uống như thế nào vì anh biết cái bệnh lười ăn của em, và cũng nhờ thế mà em ăn uống đầy đủ va tròn xoe như thế.

sinh nhật e bao h anh cũng là người chúc đầu tiên và cuối ngày thì bao h cũng là người chúc cuối cùng.

dắt em đi mọi hang cùng ngõ hẻm, ngó cái này, nếm thử cái kia, dắt em lang thang và là người luôn chờ cửa em về những khi em ham vui với bạn bè mà về khuya một chút.

anh trợn mắt lườm anh bạn của anh khi anh ấy có cử chỉ ko nhã nhặn với em, luôn bảo vệ em trước người lạ.

anh thường xuyên đi công tác và lần nào cũng có những món wà nhỏ xinh cho em, và nhiều khi không chỉ là của em mà còn cho bạn em nữa.

chẳng thể nào nói hết ra những tình cảm mà em dành cho anh, em bây giờ cũng khác xưa, không còn trẻ con nữa, nhưng cũng ko pải là người lớn, anh vẫn thường xuyên pải chịu những cái hâm hấp của em, vẫn lo lắng cho em từng bước một. ừh, anh nhỉ, có cần phải là anh em ruột đâu mà mình vẫn cứ tình cảm dạt dào, hơn là anh em ruột. có lúc em nghĩ, mai mốt có ku nào lỡ dại mà thương em thì pải trải wa một ban giám khảo hùng hậu của nhà mình và anh là một trong những vị giám khảo chủ chốt ấy.

3 comments:

  1. chúc mừng e vì có 1 tình cảm lớn như thế, có 1 người anh tuyệt vời hơn rất nhiều người anh ruột ^,^

    ReplyDelete
  2. Ngưỡng mộ quá và ghen tị quá, hixhix... Trên đời này vẫn còn tồn tại những người như vậy sao!!!

    ReplyDelete
  3. troi oi!doc xong sao thay chi cua tui cung tinh cum ra phet,het hon ko doc het tuong la anh iu....hihi.hanh phuc khi ta co dc nhung nguoi ko phai la anh em ruot nhu the,hay tran trong nha Thu.

    ReplyDelete