Chị là người Miền Nam chính gốc về làm dâu gia đình người mìền Bắc. Ai cũng lo lắng, riêng chị thì mỉm cười bứơc lên xe hoa. Nhà chồng ngừơi Bắc lại có mấy bà cô, không ít người thắc mắc làm sao mà chị có thể vượt qua mấy cửa ai cam go đó. Nhưng trái với tất cả những gì mà mọi người lo lắng, chị trở thành một người vợ hiền, dâu thảo,… mà những “bà cô” như em luôn nhìn vào đó như một tấm gương để học tập.
Ngày đầu về làm dâu, nồi cơm chị chưa bíết nấu, bữa nhão bữa khô. Nấu được bữa cơm chị loay hoay từ sáng sớm và lúc nào cũng phải nhờ vào sự hỗ trợ của người khác. Thế nhưng kiểu gì thì cũng có chuyện xảy ra khi thì bị phỏng, khi thì đứt tay,…Cả nhà ăn cơm trong “đau khổ” vì chị thích nấu, thích học tập và chế ra món mới. Thương chị cố gắng nên ai cũng động viên, cũng ráng ăn cho hết. Ban ngày đi dạy, ban tối chị vừa cầm giáo án vừa ôm cuốn sách dạy nấu ăn. Ai ngăn thế nào chị cũng không từ bỏ, dần dần tay nghề cũng khá lên. Những bữa cơm gia đình có nhiều món ngon, hấp dẫn. Ai cũng biết sự cố gắng của chị là không nhỏ.
Chị dịu dàng và nhẹ nhàng, hình như chị chẳng bao giờ to tiếng với ai. Ở bên chị người ta thấy sự an lành, hạnh phúc và ấm áp. Khi cần thì chị cũng cứng rắn và mạnh mẽ. Có lúc bên ngoại gặp khó khăn, chị không cần sự giúp đỡ của bên nội mà chị xin tăng thêm giờ dạy, đi xa cách nhà cả 30 cây số ngày nắng cũng như ngày mưa.
Người ta thường nói mâu thuẫn “mẹ chồng nàng dâu” dường như không bao giờ dung hòa được nhưng với chị thì hình như mẹ chồng quý con dâu hơn con gái, “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” nhưng với chị thì "giặc bên Ngô" lại yêu chị như yêu thương chị ruột trong gia đình.
Mọi người thường trêu chị là H “Tồ”. ừh, thì chị “tồ” lắm, chị “tồ” khi luôn ứng trước tiền cho những người giúp việc dù đã quá nhiều lần họ nhận tiền rồi “một đi không trở lại”. Chị “tồ” khi thấy em bé bán vé số khóc, chị hỏi nguyên do và cho bé tiền dù không biết bé có thật hay không? Chị “tồ” khi trả cho người làm công số tiền gấp 10 lần vì thương người ta vất và. Chị “tồ” khi coi ti vi thấy Miền Trung bị bão, gọi điện cho em kêu em đến báo Tuổi Trẻ lấy số tài khoản để gửi tiền quyên góp. Mỗi lần bão lớn là mỗi lần chị “tồ”,… dù nhà chẳng giàu có gì.
2 chị em mình - chị dâu em chồng nhưng chị là người chị, người bạn và là “người em” của em. Bất cứ chuyện gì, chị cũng lắng nghe, chia sẻ cùng em và cho em những lời khuyên hữu ích. Em nhớ có lần chị em mình nấu cơm vì mải t8m mà nấu canh cá quên….mổ bụng cá và thế là hôm đó mình có 1 nồi canh cá cát. Cả nhà ăn trong im lặng và 2 chị em mình vừa ăn vừa nháy mắt nhau cười. Em nhớ những buổi chiều 2 chị em mình thường bánh khọt nước dừa tươi hay nằm dài trên giường xem ti vi, miệng nhai chóp chép…
Trước khi em thi tốt nghiệp, ai cũng mặc định trong đầu rằng em sẽ về, sẽ đi làm và sẽ phụ giúp chị quản lí trung tâm. Nhưng em đã đi ngược lại tất cả những gì mà mọi người nghĩ. Ai cũng giận, và chị đáng lẽ ra phải là người giận em nhiều nhất. Vậy mà, chị ủng hộ. Em ngạc nhiên và xúc động vô cùng. Tuần trước em về, chị đã chuẩn bị cho em tất cả. Tuần này, bé Thu lên, chị lại gửi cho em vì “…như thế làm sao em đủ”
……
Chẳng thể nào nói hết, chẳng thể nào viết ra những tình cảm mà em dành cho chị. Chị chỉ mang tên là CHỊ DÂU thôi, và đối với em chị quan trọng biết nhường nào.